Elio (Cậu Bé Đến Từ Trái Đất) là bộ phim hoạt hình mới nhất của Pixar, đưa khán giả đến một hành trình cảm xúc đầy dịu dàng giữa không gian bao la. Không cần ồn ào hay siêu năng lực, bộ phim chọn khai thác chủ đề về sự cô đơn, kết nối và bản sắc thông qua góc nhìn trong trẻo của một cậu bé 11 tuổi. Elio là lời thì thầm dành cho những ai từng cảm thấy mình không thuộc về nơi nào – một tác phẩm có thể không bùng nổ về doanh thu, nhưng đủ sức lay động trái tim.
Mục lục
Elio – Khi sự cô đơn trở thành sức mạnh kết nối
Elio kể về một cậu bé sống nội tâm, mồ côi cha mẹ, luôn cảm thấy mình là người ngoài cuộc trong thế giới loài người. Trong một lần cố gắng liên lạc với người ngoài hành tinh tại triển lãm tàu vũ trụ Voyager, Elio vô tình bị dịch chuyển đến Communiverse – hội đồng liên hành tinh rộng lớn – và bị nhầm là “Đại sứ Trái Đất”.
Dưới bàn tay của đạo diễn Adrian Molina (đồng biên kịch Coco), kết hợp cùng Domee Shi (Turning Red) và Madeline Sharafian (Burrow), Pixar xây dựng một thế giới viễn tưởng kỳ lạ nhưng ấm áp, nơi Elio lần đầu tiên được lắng nghe và thấu hiểu. Trong không gian ấy, cậu kết bạn với Glordon – sinh vật ngoài hành tinh cùng tuổi, cũng đang vật lộn với kỳ vọng từ người cha quyền lực Grigon. Mối liên kết giữa hai cậu bé chính là sợi dây cảm xúc mạnh mẽ nhất trong phim: sự đồng cảm giữa những kẻ cô đơn.

Nội dung quen thuộc nhưng vẫn giàu cảm xúc
Điểm trừ dễ nhận thấy ở Elio là cấu trúc kịch bản khá quen thuộc: nhân vật chính bị lạc vào thế giới khác, đối mặt với thử thách, học cách chấp nhận bản thân và quay về trưởng thành hơn. Các nhân vật phụ như dì Olga hay Grigon cũng phát triển theo lối mòn, dễ đoán. Điều này khiến phim thiếu tính đột phá và khó tạo hiệu ứng lan truyền mạnh như Inside Out, Soul hay Coco.
Tuy nhiên, Elio không hẳn thất bại. Phim vẫn giữ được tinh thần nhân văn cốt lõi của Pixar – khai thác sự tổn thương, kỳ vọng và yêu thương trong mối quan hệ cha mẹ – con cái. Elio và Glordon là hai mảnh ghép từ hai hành tinh, nhưng lại có cùng cảm giác bị hiểu lầm, bị áp đặt. Chính điều đó tạo nên sự chữa lành nhẹ nhàng, không lời nhưng đủ sâu.

Hoạt họa và âm nhạc: Khi hình ảnh cũng biết kể chuyện
Dù nội dung chưa thật sự bứt phá, phần hình ảnh và âm thanh của Elio lại là điểm cộng lớn, giúp bộ phim trở nên khác biệt. Pixar không đi theo hướng dễ thương truyền thống mà mạnh dạn xây dựng một Communiverse độc đáo, kỳ lạ và có phần… ghê rợn. Các sinh vật ngoài hành tinh được thiết kế như thể được ghép từ san hô, kính màu hay sinh vật biển sâu, mang đến cảm giác vừa lạ lẫm vừa quyến rũ.

Mỗi phân cảnh đều gắn liền với trạng thái cảm xúc của Elio. Chẳng hạn như cảnh Elio bị hút khỏi Trái Đất với luồng sáng xanh lam lạnh lẽo – tượng trưng cho sự mất kiểm soát và sợ hãi. Trong khi đó, hội đồng Communiverse lại được vẽ như một nơi không có góc vuông, màu sắc chuyển động liên tục – như cách Pixar nhấn mạnh: ở đây, không có “khuôn mẫu”.
Âm nhạc trong phim do Rob Simonsen soạn, kết hợp giữa giai điệu điện tử và piano mộc mạc, tạo nên bản soundtrack vừa sâu lắng vừa trong trẻo. Âm thanh không chỉ đi kèm cảnh phim, mà còn là ngôn ngữ cảm xúc – dẫn dắt khán giả bước vào thế giới nội tâm của Elio và Glordon một cách tự nhiên, tinh tế.

Elio – Bộ phim dành cho những tâm hồn chưa tìm được “nhà”
Dù không phải là “bom tấn” phòng vé (doanh thu mở màn nội địa chỉ khoảng 21 triệu USD), Elio vẫn nhận được nhiều đánh giá tích cực từ giới phê bình và khán giả: điểm CinemaScore A, 85% trên Rotten Tomatoes từ giới chuyên môn và 90% từ người xem. Bộ phim là một lời nhắn gửi nhẹ nhàng: ai trong chúng ta rồi cũng từng cảm thấy lạc lõng, và đôi khi, kết nối bắt đầu từ chính sự khác biệt.
Elio không phải một kiệt tác về mặt kịch bản, nhưng là một thử nghiệm đáng giá của Pixar – nơi hình ảnh, âm thanh và cảm xúc được hòa quyện để kể nên một câu chuyện đẹp về sự thấu hiểu. Với những khán giả đã từng cảm thấy mình “không thuộc về nơi nào”, Elio có thể chính là nơi bạn được lắng nghe.
