Đào, Phở Và Piano, bộ phim trị giá 20 tỷ đồng, âm thầm ra mắt từ mùng 1 Tết giờ trở thành phim được săn đón từ Nam chí Bắc bất chấp chỉ được trình chiếu giới hạn. Mới đây, thông tin Đào, Phở Và Piano được chiếu rộng rãi hơn đã khiến dân tình thêm sục sôi, nóng lòng được chứng kiến bộ phim có cái tên dù gãy gọn, nhưng cũng rất hàm súc này.
Hiện tại, bộ phim đã trở thành một hiện tượng được bàn tán không ngớt trên các diễn đàn mạng xã hội. Rốt cuộc, Đào, Phở Và Piano có gì mà được săn đón đến thế?
Mục lục
Đào, Phở Và Piano và mong mỏi khác biệt
Thuộc dòng phim lịch sử, Đào, Phở Và Piano lấy bối cảnh Hà Nội cuối năm 1946, chiến tranh chống Pháp đang diễn ra ác liệt. Người dân đã được di tản, Hà Nội trở thành tâm bão mưa bom, bão đạn. Nhưng không phải ai cũng kịp thời rời khỏi Hà Nội trước khi nơi đây trở thành chiến trường.
Cô tiểu thư Hà thành (Cao Thị Thùy Linh) trong lúc hỗn loạn bị lạc gia đình, buộc phải quay về khu phố nhà cô, sống cạnh những người cũng ở lại Hà Nội thời loạn. Họ – chàng quân dân tự vệ (Doãn Đức Đam), người bán phở, linh mục, ông họa sĩ, cậu bé đánh giày – cố gắng tìm kiếm niềm vui nhỏ bé để sống tiếp giữa giai đoạn khốc liệt.
Đào, Phở Và Piano là một dự án do nhà nước đặt hàng, Phi Tiến Sơn lên kịch bản và cầm trịch luôn ghế đạo diễn. Mục tiêu của bộ phim được xác định là không phải lợi nhuận, nên phim không có chiến dịch quảng bá. Khán giả càng ngạc nhiên hơn là phim ra mắt vào Mùng 1 Tết Nguyên Đán. Nhưng trong dòng chảy điện ảnh ngày nay, bản thân Đào, Phở Và Piano là một điểm thu hút sự chú ý không thể bỏ qua.
Phàm là những gì càng khác biệt thì càng thu hút. Với một câu chuyện mang tính lịch sử và kịch bản “gốc” – tức hoàn toàn được sáng tạo dành riêng cho phim, không phải chuyển thể hay remake, Đào, Phở Và Piano đến đúng lúc để “gãi đúng chỗ ngứa” cho khán giả Việt Nam. Khán giả trẻ không quay lưng với phim Việt và hiểu rõ cần có tính thị trường mới nuôi sống được nghệ thuật, cái họ đòi hỏi là một nét chấm phá độc đáo và khác biệt và khuấy động nền điện ảnh đơn điệu.
Khán giả đại chúng vẫn muốn coi những bộ phim “nghệ”
Nhìn lại phòng vé phim Tết năm nay, ban đầu đã có nhiều bộ phim Việt thông báo mở màn mùng 1. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ lại, vẫn là thể loại đời sống, tình yêu lứa đôi tiếp tục thống trị. Không có gì sai về những bộ phim tình yêu cả, cũng không có gì sai với những bộ phim nhẹ nhàng, đơn giản, dễ xem dễ cảm. Nhưng từ lâu, các tâm hồn yêu phim đã kỳ vọng điện ảnh Việt Nam trở nên táo bạo hơn, dám thử thách và đôi khi là thách thức sở thích xem phim của khán giả nước nhà.
Những năm trở lại đây, các bộ phim nghệ thuật, độc lập đã hiếm hoi đã xuất hiện, nhưng chúng không nhiều để thực sự làm nên khác biệt hay biến dòng phim độc lập trở thành một lựa chọn thường xuyên cho cả hai phía nhà sản xuất và khán giả. Đào, Phở Và Piano xuất hiện không chỉ tiếp lửa cho mong mỏi ấy, mà còn thỏa được nhu cầu “nghệ thuật điện ảnh” của khán giả.
Đánh giá một cách khách quan, điện ảnh Việt Nam hiện đại có phong cách làm phim đẹp hơn trong màu sắc, trong bối cảnh, nhưng ngôn ngữ điện ảnh lại thiếu sót. Những bộ phim ăn khách vẫn đơn điệu, đôi khi lại quá ồn ào, khi lại quá lê thê, giải thích bằng lời thoại đậm chất kịch, lấn át cả ngôn ngữ điện ảnh – thứ được kết tụ từ bối cảnh, diễn xuất, kịch bản, góc máy và hàm ý.
Đối với Đào, Phở Và Piano, yếu tố lịch sử mang vào phim nghiêm túc và chân thật. Tính “nghệ” được hứa hẹn là yếu tố trọng yếu khiến người xem chào đón bộ phim này hơn hết.
Không chỉ là bộ phim lịch sử, chiến tranh
Về cơ bản, Đào, Phở Và Piano là một phim về chiến tranh, nhưng không chỉ chăm chăm vào yếu tố yêu nước. Bộ phim kết hợp nhiều mảng màu, nhiều yếu tố để vẽ nên một bức tranh lịch sử sống động, dạt dào cảm xúc.
Phim đem hơi thở Hà thành và bản sắc Hà thành xưa lên màn ảnh. Đầu tư nghiêm túc đã cho phép bộ phim khắc họa con người Hà Nội giữa bão chiến tranh. Hơn hết, là tình người trong thời điểm đẫm máu nhất.
Đào, Phở Và Piano đan xen văn hóa Hà thành với dấu nhấn phương Tây bấy giờ đúng như cái tên đào, phở và piano – 3 yếu tố cô đặc những gam màu văn hóa của Hà Nội năm 1946. Trong tiếng ca trù có nhạc Tây, có Tây phục song song với áo truyền thống, bộ phim gọi về một lối sống xưa cũ đầy hoài niệm. Song, tình người có lẽ là yếu tố làm nên một phim đầy xúc cảm.
Đến thời điểm hiện tại, Đào, Phở Và Piano đã nhận được những lời đánh giá tích cực lẫn chỉ ra những thiếu sót từ những người có dịp xem phim trước, trong đó có biên kịch Trịnh Thanh Nhã dành lời khen cho bối cảnh và diễn xuất. Song, bộ phim vẫn còn điểm hạn chế. Nhưng cuối cùng vẫn là một dự án đáng xem, xem để cảm thụ một giọng điệu điện ảnh độc đáo.
Hiện tại, có 2 cụm rạp Cinestar và Beta đã công bố chính thức về việc công chiếu phi lợi nhuận bộ phim Đào, Phở Và Piano này trong thời gian sắp tới. Để có thể kiểm tra lịch chiếu nhanh nhất đừng quên tìm tên phim hoặc tên cụm rạp trên web Moveek. Và tại đây, bạn có thể mua vé xem phim dễ dàng hơn bao giờ hết!
Theo: Moveek.com