Chủ Nhật, Tháng Năm 5, 2024
Trang chủPHIMĐánh giáBullet Train: Kịch bản gãy gọn, hành động không một động tác...

Bullet Train: Kịch bản gãy gọn, hành động không một động tác thừa

Không hổ danh là dự án điện ảnh gần như cuối cùng của Brad Pitt, điều mà mình cảm nhận được về Bullet Train đó là “save the best for the last” khi phim sở hữu một kịch bản cân bằng được cả yếu tố hành động và giải trí. Mình nghĩ rằng bạn sẽ phải cười từ đầu tới cuối khi xem phim đó. 

Bullet Train có câu chuyện kể về Ladybug (Brad Pitt) tái xuất “yang hồ” sau thời gian nghỉ hưu với nhiệm vụ lấy một chiếc vali trên chuyến tàu cao tốc tại Nhật. Những tưởng đây là mọt vụ đơn giản cho đến khi anh chạm trán các tên đầu gấu khác bao gồm bộ đôi Lemon (Brian Tyree Henry) – Tangerine (Aaron Taylor-Johnson), Prince (Joey King), The Wolf (Bad Bunny). 

Công cuộc xà quần với chiếc cặp và “bé Na” trên chuyến tàu đã tạo ra những tràng cười hả hê. Bên cạnh đó, họ cũng ra sức truy lùng danh tính của kẻ ác đứng đằng sau toàn bộ vụ việc. 

Điều đầu tiên mình thấy tâm đắc đó là sự tài tình của kịch bản phim khi giải quyết tình huống khá gọn gàng. Cách mở nút thắt nút và giải đáp các tình huống đều hợp lí và không dư thừa. Những tưởng trên chuyến tàu loạn xà ngầu mọi thứ cũng vậy nhưng lại đâu ra đó về cuối. 

Thêm một yếu tố mình thấy biên kịch đã làm tốt nữa là câu chuyện phim dễ hiểu nhưng lại tạo được sự lôi cuốn bởi tuyến tình tiết song song khi các sát thủ truy tìm danh tính kẻ ác thực sự đằng sau. Thật lòng mà nói thì mình thấy khó có thể tìm được tình tiết dư thừa trong phim. 

Yếu tố hành động cũng được tối ưu hóa theo cách riêng khi không có một động tác dư thừa. Phải nói là mình đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác bởi các pha xử lí của Ladybug. Brad Pitt vẫn giữ nguyên phong độ chất chơi người dơi y như ở thời của Ông Bà Smith

Mình thấy rằng các miếng hài được quăng đều đặn, miếng cười nhè nhẹ cho tới cười banh rạp đều có nha. Đạo diễn David Leitch bưng đúng cái nết nhây hài đen từ Deadpool qua. Giữa các phân đoạn tung chưởng thì xen lẫn các màn tấu hề làm cho không khí không hề căng thẳng chút nào luôn. 

Về phần diễn xuất thì đúng như mình dự án spotlight dành hẳn cho Brad Pitt nhưng có thêm một bất ngờ nữa đó là bộ đôi sát thủ Chanh – Quýt (Lemon – Tangerine) với hành trình thực hiện nhiệm vụ song song cùng Ladybug. Nhân vật Ladybug được xây dựng với nét tính cách đa chiều khi vừa là sát thủ nhưng vừa trải qua một cơn khủng hoảng tinh thần ở tuổi trung niên. 

Nhân vật này có nét tính cách khiến mình gợi nhớ đến vai diễn của Brad Pitt vào năm 2015 trong By The Sea đóng cặp cùng Angelina Jolie. Rõ ràng rằng, với con người trong bối cảnh hiện đại, ngoài việc phải vật lộn với kẻ thù bên ngoài thì cũng phải đối mặt với chính nội tâm của mình và học cách kiểm soát chúng. Mình nghĩ rằng đó cũng chính là lí do Ladybug luôn có người quản lí theo sát trò chuyện qua điện thoại. 

Mình thấy rằng các sát thủ cũng có điểm chung là cố gắng giải quyết mọi thứ theo cách ôn hòa. Ladybug, Lemon và Tangerine đều muốn thương lượng với nhau trước mọi tình huống. Ladybug thậm chí còn đề nghị cho kẻ thù vài cuốn sách tinh thần, vài lớp học tịnh tâm, nghe thì có vẻ mắc cười nhưng mình lại thấy rất đậm tính nhân văn. 

Bộ đôi Chanh Quýt không chỉ gây cười mà còn có vai trò linh hoạt khi vừa là kẻ đối đầu nhưng cũng là đồng minh với Ladybug. Tuy nhiên, mình thấy đây chưa phải là twist đặc sắc nhất. Đúng như câu tagline “The end of the line is just beginning”, về trạm cuối thì câu chuyện thực sự mới được hé lộ. 

Mình thích cách ván bài lật ngửa về cuối khi nói về những mối thâm thù đại hận năm xưa. Đó là cuộc chiến giữa các tay chơi lão làng. Từng tay anh chị còn lại trên chuyến tàu cao tốc như Prince, Kimura hay The Elder đều có câu chuyện riêng. Và như một vòng quay của số mệnh, không phải ngẫu nhiên họ gặp được nhau trên chuyến tàu này. 

Đúng như phong cách của mình, David Leitch chăm chút đến từng chi tiết để tạo yếu tố hài hước cho phim. Mình thấy các vật dụng thông thường trên tàu như vali, vé tàu hay thậm chí là chai nước cũng được tận dụng để ra đòn chí mạng. Dàn diễn viên phụ bị đạo diễn bắt diễn hết cát-xê luôn, ngủm củ tỏi rồi mà vẫn phải đóng vai hình nộm y như thiệt cho mấy ông chơi đùa. 

Về phần âm nhạc thì mình thấy rất thích thú bởi chất nhạc phong phú sử dụng phong phú, từ pop rock đến flamenco và các đoạn đàn koto đúng như không khí của Tokyo vừa náo nhiệt vừa cổ kính. Các đoạn nhạc vang lên khá đúng tình huống luôn. Còn ai muốn biết đúng cỡ nào coi hai đoạn Chanh Quýt khóc cho nhau là biết nha. Tình anh em lúc đó cực kì xúc động đậy mà không hiểu sao mình cười muốn nghiêng ngả. 

Phần cameo của phim thì mình cho rằng đây vừa là điểm cộng và cũng vừa là điểm trừ. Các cameo xuất hiện rất đúng lúc để tạo bất ngờ luôn. Một người bảo đảm sẽ làm bạn hú hét còn một người thì tạo nét vui vui. Chưa kể tới cameo chai nước thực sự out trình nha. Nhân vật thầm lặng mà ai uống vô là mạnh quá chừng luôn. Chị Captain Carter mà có chai này là không chừng “I can do this all day” thành sự thật liền. 

Ngoài ra thì một điều mình thấy khá thích nữa đó là mặc dù không gian bị giới hạn trên đoàn tàu nhưng bối cảnh được khắc họa siêu kawaii đậm chất Nhật. Đặc biệt là các màn cosplay nhóc Momomon tạo điểm nhấn trong các phân đoạn kịch tính nhìn cưng xỉu. 

Dù có nhiều yếu tố tác động vật lí và chúa hề nhưng không phải Bullet Train lại không gửi gắm những thông điệp nhất định. Mình thấy cụm từ “số mệnh” được các bô lão giang hồ đề cập khá nhiều và đây cũng chính là nguồn cơn của cuộc gặp gỡ các sát thủ trên chuyến shinkansen này. 

Đây cũng là một trong những trụ cột của triết lí Thiền tông Nhật Bản và không phải ngẫu nhiên khi nhân vật do Brad Pitt thủ vai lại có tên là Ladybug (bọ rùa). Trong tiếng Nhật, loài vật này còn được gọi là tentoumushi và hễ là người Nhật thì không ai không biết đến câu chuyện về các chấm đen biểu trưng cho số mệnh trên mai của loài côn trùng này. 

Ngoài triết lí về số mệnh ra thì mình thấy rằng các thông điệp về tình anh em chí cốt và tình cảm gia đình cũng được lồng ghép khéo léo và dễ hiểu với câu chuyện về sự kì vọng gia đình dành cho Prince và cha con nhà Kimura. 

Xuất sắc là thế nhưng Bullet Train vẫn có vài điểm khiến mình chưa ưng lắm như các phân đoạn lảm nhảm hồi đầu của cặp Chanh Quýt không tạo được hiệu quả gây cười và thậm chí rất dài dòng. Và thực sự là mình thấy hơi tiếc cho cameo đầu tiên khi xuất hiện chóng vánh đủ để “phụng sự fan”. Nếu anh này mà được khai thác thêm ở phần post-credit thì chắc mình sẽ thấy nể đạo diễn thêm đôi ba phần. 

Tóm lại thì như chính tinh thần của David Leitch, Bullet Train quả thực là trải nghiệm không vui không lấy tiền và đan cài yếu tố hành động đã mắt, nhất là càng về cuối. Và cũng như những chuyến tàu shinkansen, Bullet Train với mình hoàn toàn không một yếu tố dư thừa nào. Mình nghĩ rằng đây chắc chắn sẽ là một phim đáng cho bạn trải nghiệm đó. 

 

Theo: Dienanh.net


4.6/5 - (83 votes)
Sưu tầm
Tổng hợp bài viết hữu ích nhất. https://divineshop.vn/tin-tuc
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
- Advertisment -

BÀI VIẾT PHỔ BIẾN